Hôm qua mình vừa được nghe một câu chuyện về cảnh làm dâu do mấy người trong cơ quan mình phổ biến. Nghe mà cứ gọi là rùng rợn hết cả người. Thiết nghĩ sau này chẳng lấy chồng nữa cho xong. Về nhà ở với Ông Bô mình. Vì Bô hứa rồi, nếu không lấy chồng kiểu gì cũng được cái sổ đỏ. Hé hé. Nhưng dù sao thì cũng phải phát biểu cảm tường vài câu sau khi nghe xong câu chuyện mới được.
Một bác có con gái đi lấy chồng. Do có xích mích với nhà chồng, và chồng mà ra ở riêng. Mình thì cũng không biết đầu cua tai đỉa của câu chuyện ấy là như nào mà chỉ biết thỉnh thoảng có loáng thoáng nghe được là do ông Chồng nghe mẹ, không chăm lo cho vợ cùng hai đứa con sinh đôi. Mất hết niềm tin chị vợ dọn ra ở riêng và không muốn quay lại.
Còn câu chuyện thứ hai là bà chị đi làm dâu, gặp ngay phải bà mẹ chồng hay soi sét kỹ tính. Nhưng lại vớ được một ông chồng dễ bề điều khiển. Nên dù hai đại ca bên chồng có soi đến đâu thì cũng đành chịu vì đã có chồng làm bia đỡ đạn
Câu chuyện thứ ba là chị đi lấy chồng phải ở chung với bố mẹ chồng và bà em chồng già khó tính mà chưa có ai rước nên suốt ngày kèn cựa lẫn nhau. Nhưng bà này cao tay ớn, điều trị được cả em chồng lẫn mẹ chồng.
Câu chuyện kết thúc bằng câu mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chẳng đâu bằng bố mẹ mình.
Đúng là muôn vẻ làm dâu. Vẫn biết xưa nay kiếp làm dâu mấy người đã được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn. Nhưng được làm dâu, làm con và trở thành dâu của nhà người ta cũng là vinh hạnh lớn của những người phụ nữ. Bởi đã được làm dâu tức là trên pháp luật và trong các mối quan hệ khác họ đã được công nhận là đã kết hôn, đã được làm việc trọng đại và thiêng liêng nhất đời người. Họ được pháp luật thừa nhận bằng tờ giấy đăng ký kết hôn. được làng xã, xã hội biết đến là vợ chồng thông qua một buổi gọi là đám cưới. Được họ hàng hai bên biết đến và chấp nhận sau cái lễ cúng gia tiên. Nhưng sau những niềm vui, sau những ngày hạnh phúc ấy, cũng có những người làm cô dâu, con dâu....được hưởng niềm vui hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng cũng có những cô dâu sau cái sự thừa nhận ấy là cả một chuỗi ngày tiếp nối những nỗi niềm là hạnh phúc chưa trọn vẹn Người thì bị chồng ruồng bỏ, hắt hủi ngay đêm tân hôn chỉ vì không thấy cái giọt máu đào trên cái tấm ga trải giường. Người thì bị bố mẹ chồng o ép, người thì bị này bị kia, khiến cho cuộc sống của họ thêm phần bi đát, đau thương. Nhưng tựu chung lại thì cái số kiếp làm dâu cũng phải dễ dàng. Họ phải nhẫn nhịn phải hi sinh, phải vất vả để vun vén cho cái tổ ấm mà họ cố gắng ngày đêm xây đắp. Thực ra những người không phải chịu cảnh làm dâu thì đâu có thể thấu hiểu được hết cái nỗi niềm của những cô dâu. Họ buồn có, vui có, đau khổ có, hạnh phúc có. Có người mạnh mẽ, kiên cường để vượt qua tất cả. Lại có những người không vượt qua được những thử thách đó để rồi dẫn đến sa ngã. Nhưng hơn ai hết dù họ có mạnh mẽ đến đâu cứng cỏi đến đâu đi chăng nữa thì họ vẫn luôn cần một nơi, một chốn để nghỉ chân. Cần một bờ vai đủ rộng để chở che để san sẻ. Cần một vòng tay rộng để đón lấy họ, mỗi khi họ mệt nhọc chán chường và thất vọng. Cần một tấm lòng bao dung đủ lớn để có thể thứ tha cho những hành động, lỗi lầm lệch chuẩn của họ. Và trên hết là họ cần một gia đình.
Mình thì chưa có gia đình, chưa có người yêu luôn. Nhưng mà mình cũng rất hay suy nghĩ về sau này. Nếu mình có được may mắn về làm dâu của một nhà nào đó. Thì mình mong sẽ nhận được sự bao dung độ lượng từ phía mẹ chồng, sự thấu hiểu cảm thông và yêu thương từ phía ông chồng và sự hỗ trợ đắc lực từ Bô, và Ú mình. Chứ nếu không chắc mình cũng chẳng nghĩ đến chuyện đi làm dâu. Hic híc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét