Về đi em lang quê cũ
Có con sông xưa vỗ về
Về ôm vai mẹ yêu dấu
Để được khóc như đứa trẻ thơ
Lần đầu tiên tôi nghe được những câu từ của bài hát này. Nước mắt bỗng dưng dưng. Nỗi nhớ bố mẹ, nỗi nhớ gia đình. Nhớ cái làng quê bé nhỏ lại ùa về trong tôi. Đối với tôi gia đình và cái làng quê bé nhỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên là một trong số những tài sản quí giá nhất của tôi. Tôi nâng niu gìn giứ những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi ấu thơ. " Về ôm vai mẹ yêu dấu, để được khóc như đứa trẻ thơ". Giữa cuộc sống bộn bề này dường như chỉ có gia đình là nơi cho tôi cảm giác an toàn, thảnh thơi, vô lo vô nghĩ. Mỗi khi về quê, bao nhiêu những bộn bề của cuộc sống đô thành xa hoa tôi gạt hết sang một bên và chẳng còn nhớ gì nữa. Lúc đó trong tôi chỉ còn sự thanh thản, bình yên. Làng tôi, xóm tôi, khu nhà tôi là nơi yên bình nhất mà tôi từng biết. Không có con đường cao tốc náo nhiệt nào chạy qua, nhưng cuộc sống lại chưa bao giờ thôi náo nhiệt. Sự náo nhiệt ấy được tạo nên bời những âm thanh của những nhà thịt lợn buổi sớm, của bác tôi, thím tôi, mẹ tôi, những bác, cô hàng xóm nhà tôi đi chợ đêm ở mãi tít thành phố. Là tiếng chó sủa inh ỏi, là tiếng gà gáy le te bào hiệu một ngày mới đã lên. Mỗi khi đi về đến đầu làng tôi chỉ có dùng mũi để ngửi, dùng cả tâm hồn để cảm nhận, dùng mắt để quan sát sự thay đổi của làng quê mình. Tôi thấy mùi của lúa vàng chín, của dưa chuột dưới đồng, của vải chín, mùi của rơm nếp thơm thơm, mùi cỏ cháy và thoang thoảng cả mùi của thuốc bảo vệ thực vật. Những mùi hương ấy quện lại thành mùi của làng tôi, rất đặc biệt mà không nơi đâu có được. Về quê tôi mùa tháng giêng và tháng sáu thì mọi người sẽ cảm thấy ở đây đúng như là một bức tranh. Màu xanh của lúa non mới cấy, xanh hơn nữa là màu của dưa chuột và ngô. Đâu đó bên các ruộng cầy lốm đốm màu trắng của vịt. Còn tháng sáu thì sẽ thấy được cả màu vàng của những ruộng lúa gặt muộn, màu đỏ của vải thiều chín.
Đặc biệt nhất là mùa có vải chín. Bận rộn lắm. Gặt lúa xong là quay sang bẻ vải. Có khi vừa gặt lúa, vừa bẻ vải. Bẻ vải vất vả lắm, bẻ từ khoảng 4h sáng cho đến 8h sau đó một người đi chợ hoặc là phải kèm xuống chợ. Chia làm 2 tốp: Một tốp ở trên cây bẻ, một tốp ở dưới tuốt lá và bó. Thông thường thì tốp ở dưới lại chia làm 2 tốp nhỏ: Bẻ lá, và đỡ cho tốp ở trên cây, tốp bó. Mặc dù bán không được bao nhiêu tiền nhưng mà không thể bỏ vải, cây trồng đã gắn bó suốt đời với người dân làng tôi được. Và thường thì vào mùa này kết thúc bữa cơm tối sẽ vào khoảng 21h. Mệt lắm, ngày mai lại tiếp tục như vậy. Có những hôm vừa đi gặt lúa, vừa phải bẻ vải. Tất cả công việc nặng nhọc này tập trung vào khoảng một tháng
. Mà khổ nhất là mùa gặt, vừa gặt lúa, vừa phơi phóng, sàng sẩy, quạt quạy....và chạy mưa thi với giời. Vừa cào được đống thóc to ra là trời lại dở chứng kéo mây đen. Lại lạng nhạng kéo vào.Rồi thì cân cân kẹo kẹo, bán đổi. Đủ kiểu.
Sang đông thì bức tranh ấy sẽ được tô điểm thêm nhiều màu, nhiều mùi. Màu xanh non non của xu hào, bắp cải, của rau dưa. Mùi hăng hăng của lạc.Màu đỏ của cà chua chín. Những ruộng cà chua quả chồng lên nhau. Lũ trẻ con chúng tôi, mỗi buổi chiều đi chăn trâu sẽ lỉnh lỉnh đợi không có người lớn là chui tọt vào luống vặt cà chua chín, no căng cả một bụng rồi về. Chẳng những thế trâu và bò cũng được trận cỏ no nê.
Sang tháng 11 và mười hai âm lịch khi mà tất cả các thửa ruộng đều đổ ải, thì cũng là lúc trẻ con chúng tôi có nhiều việc để làm. Đi mót khoai, đi nhặt rễ cà chua về phơi khô nấu. Ngày rỗi cầm cái cuốc và cái bao, theo anh chị đi vào các ruộng khoai đã rỡ để mót. Ôi.....
Trong những năm học tập và sinh sống ở HN có khi tôi ngồi nhớ lại nghĩ lại những việc ở quê để tôi có thêm kiên trì, có thêm bản lĩnh để sống và vượt qua tất cả.Tôi chưa từng một lần dám nghĩ đến việc sau này phải rời xa nơi đây. Đã có nhiều lần bạn bè tôi nói đi lấy chồng rồi sẽ quên đi tất cả. Nhưng ai ơi quê hương luôn là chùm khế ngọt mà cánh diều tuổi thơ con đã thả trên đồng. Quê tôi không có con đò nhỏ nhưng quê tôi có cánh diều tuổi thơ tôi, có chùm khế ngọt chúng tôi hái được mỗi khi đi chơi tối. có bóng mẹ cẩm nón nghiêng che, có chiếc xe đạp của mẹ tôi mang theo cả trời thương nhớ. Có những đêm trăng tỏ, chúng tôi ngồi túm tụm với nhau nghêu ngao hát hò. Tất cả những kỷ niệm đó không dễ gì mà quên được. Tôi tứng nói với u tôi rằng con muốn mua một mảnh đất ở tại trại nhà mình. Một là để gần Bô và gân U, hai là để con mãi được sống ở đây là người ở đây.
Lại sắp trở về rồi
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ve-Di-Em-Ha-Anh-Tuan/ZWZEIZ09.html