Tính đến nay là đã 17 ngày mình không về quê. Khoảng thời gian không phải là quá dài để mà nói là nhớ, nhưng ôi sao mình nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ con " Bu già", nhớ con " C C" nhà mình thế nhỉ. Nhớ da diết nhớ không chịu nổi. Có lẽ là do trời lạnh, nên cảm xúc lại ùa về theo gió mùa đây mà. Chắc giờ này là mẹ đã lên giường và ngủ, còn bố có lẽ là đang xem ti vi và lướt web qua điện thoại (Cập nhật thông tin hàng ngày lun).
Mình nhớ mẹ và lo mùa rét này mẹ đã mua thêm áo mặc chưa, vì mình biết cả đến mấy năm nay mẹ chưa hề mua áo rét. Áo rét của mẹ đa số là do các bác bên ngoại nhà mình cho, chứ mẹ đâu có mua. Mình chỉ nhớ chiếc áo rét cuối cùng mà mẹ mua đã cách đây 3 năm, đó là chiếc áo ấm duy nhất mà mẹ mua kể từ khi mình biết. Mình nhớ có một năm tết, bác Thuấn nhà mình về mừng tuổi cho mẹ mình 1 triệu, mẹ nói" Năm nay tao quyết mua áo rét, lâu lắm rồi tao chưa mua". Hình như đó là năm thứ nhất mình học Cao đẳng. Vậy mà năm ấy mẹ cũng ko mua vì ra tết mẹ còn phải lo cho mình một khoản tiền để đóng học phí. Cũng kể từ đó năm nào cũng vậy mẹ chỉ mặc lại những chiếc áo rét cũ, và những chiếc áo mà các bác bên ngoại nhà mình cho. Mỗi khi đi đâu cần mặc áo đẹp mẹ lại đi mượn. Trời rét mẹ chị mặc có cái áo len bên trong và khoác cái áo khoác vest bên ngoài để đi chợ. Chẳng biết cái áo vest ấy mẹ có từ khi nào, nhưng mình chỉ còn nhớ nó có từ khi mình giặt cái áo ấy cho mẹ vẫn còn phải nhờ bố vắt cho vì mình quá bé. Chậc nó cũng kém mình vài tuổi chứ mấy. Cái áo đó đã theo mẹ biết bao nhiêu mùa đông, theo mẹ biết bao nhiêu phiên chợ, theo mẹ biết bao nhiêu con đường. Cái áo đó chứa đựng và chứng kiến biết bao khó nhọc, và niềm vui của mẹ. Đi chợ được tiền là mẹ lại để trong đó, không được tiền mẹ cũng để trong đó. Mẹ. Mình còn nhớ rất rõ niềm vui sướng của mẹ khi mà mình giành được giải học sinh giỏi khuyến khích môn thi lịch sử, mình dành số tiền đó mua quần áo lót cho mẹ, đó cũng là bộ quần áo đầu tiên mình mua cho mẹ. Mẹ. Mình đã nói năm nay đi làm sẽ để giành tiền mua áo khoác cho mẹ, nhưng không biết lời nói đó mình sẽ thực hiện như thế nào. Mình chỉ biết rằng mỗi năm mẹ đều cho mình tiền mua áo rét, và mỗi năm mình đều sắm áo rét. Nhưng có lẽ năm nay mình không mua cho mình nữa mà mình sẽ mua cho mẹ. Mẹ.
Bố. Chẳng biết mùa rét năm nay bố có đi làm không nữa. Bố cũng như mẹ đã lâu rồi không mua một cái áo ấm. Mùa này của 2 năm trước mình về nhìn thấy người bố nấm lem hết toàn là bột trắng. Nhìn kỹ ra mình mới biết đó là bột sắn, bố theo các chú nhà mình đi bốc vác thuê ở Khu Công Nghiệp Song Khê - Nội Hoàng. Một ngày hình như là vài chục tấn bột trên vai. Cả mùa bố gầy người đi vì hôm nào cũng 2 giờ sáng mới về. Trời thì rét như cắt da cứa thịt. Tất cả cũng vì tết sắp đến, tiền học cho mình sắp phải đóng rồi. Vậy mà sáng ra bố lại dậy đi làm đồng hoặc là lại đi bốc vác. Mình. Mình vẫn ngủ ngon lành trong chiếc chăn ấm thì bố đã dậy đi làm. Bố đã dậy để ăn tạm bát mì để đi cho kịp. Mỳ. Đó chính là bữa ăn sáng hàng ngày của bố, chỉ với vài cọng rau, và một ít mì gạo, bố có thể ăn ngon lành.Bố. Thật dễ ăn. Bố vui sướng biết bao khi năm trước mình bằng số tiền ít ỏi đi làm thêm mua được cho bố một cái áo len ( Mà theo như mẹ đánh giá thì quá già so với tuổi bố), nhưng bố vẫn mặc và khen đẹp. Và mình thấy bố chỉ mặc khi bố đi ăn cỗ và không quên nói với mọi người rằng con gái bố mua cho bằng tiền làm thêm. Mình chỉ biết rằng bố rất vui vì mặc chiếc áo đó, niềm vui đó không chỉ là niềm vui vì có thêm một chiếc áo len, mà đó còn là niềm vui từ sự trưởng thành của mình.
" Con Bu già" (Bà beo). Nhiều người sẽ tưởng và nhầm lẫn như thể mình đang nói về một người nào đó. Nhưng không, mình đang nói về con đĩ bu chó già nhà mình đấy nha. Con chó mẹ, con chó đã gắn bó và vui đùa cùng mình suốt những năm tháng êm đềm. Có lẽ nó cũng đã chứng kiến niềm vui và nỗi buồn của mình khá là nhiều, vì vậy mà mình đã giành cho nó một thứ tình cảm thật đặc biệt, mà chính bản thân của mình đến giờ cũng không thể gọi tên.Mình nhớ nó quá, không biết mùa này nó có biết đằng ra đống rơm to mà ngủ không, không biết bố có để dành cho nó cái chăn cũ không. Không biết nó có run lên khi có gió lùa qua không, mưa thế này nó có biết chạy vào hiên nhà không. Nó. Cái năm mà mình học năm thứ nhất nó đã suýt chết vì tội theo bố mình đi cắt lúa rồi bị xe máy và ô tô tông vào. Ấy vậy mà cái thân hình nó không sao. Nó bị chảy máu và ốm một hôm, hôm sau nó lại khỏi và ăn uống bình thường. Mình vẫn nhớ cái mặt tiu ngỉu của nó khi mình đi học, nó chạy theo bố và mình mãi thôi. Đuổi mãi mới về. Mình nhớ cái mặt đáng ghét của nó khi mà mình xa nhà tuần đầu tiên trở về với nó. Nó trong cổng, mình ngoài cổng. Nó cố trèo qua, rít lên, và có lẽ nó nhớ mình quá nó đã chuồn qua nhà bà nội chạy thật nhanh ra cổng chỉ để vẫy cái đuôi và nhảy lên người mình cho thỏa nỗi nhớ. Híc chết mất.
Con CC nó là con mèo thứ 3, à không thứ 4 của nhà mình. Vì 3 con trước đã ra đi không lý do ?. Nó hư lắm. nó đẹp lắm, nó đáng yêu lắm, nó bắt chuột giỏi lắm và mình cũng yêu và thương nó lắm. Nó thật đáng ghét, nó ị bậy và kêu nhiều khi nó mới về nhà. Nó ăn vụng và mép nó nhọ nhem suốt ngày. Nó đẹp lắm vì nó là mèo tam thể, nó bắt chuột giỏi lắm khi nó đã lớn. Và mình thương và nhớ nó nhiều lắm
Tất cả tạo nên cho mình một nỗi nhớ khôn nguôi. Và giờ đây hơn lúc nào hết nỗi nhớ ấy đang dâng trào trong mình. Đang làm cho mình chị muốn đi xe ngay về BG cho bõ nhỡ. Nhưng mà thôi. Chủ nhật tuần này bố ra rồi, mình sẽ đỡ nhớ hơn, hơn rất nhiều.