Các bạn thân mến
Không biết trong số các bạn đang theo dõi blog của tôi có ai chưa từng đi chợ quê không nhỉ. Nếu chưa thì đó là một điều vô cùng đáng tiếc, bởi ở chợ quê ta không chỉ thấy được: Sự chênh lệch của giá cả thị trường, niềm vui của những người dân được mùa và giá cả nông sản đắt, cuộc trao đổi mặc cả giữa mua và bán và đôi khi cũng có cả những tiếng cãi vã nhau trong một sạp hàng nào đó. Tất cả tạo nên một bức tranh về chợ quê.
- Xu hào mấy chị ? Em xem cái nếu được em mua cả xe?
- 3000 không bán kém.
- 2000 không chọn ra củ nào bán không?
- Khô ooooooong, rau ngon chứ có phải là già đâu mà giả thế, rau non như thế này, vừa mới chặt xong?
- Nhưng mà hôm nay rẻ rồi chị ơi, đầy chợ kia kìa !
- Rẻ thì rẻ chứ 2000 rau này bán có mà lỗ vốn, không đủ tiền lân đạm.
Đó là cuộc trao đổi giữa một bên là một cô trung tuổi trên vai là một gánh xu hào và một bên là người em dâu của tôi. Nói là em dâu nhưng nó lớn hơn tôi, con nó đã học lớp 9 rồi. Đó cũng là sự mặc cả mua bán giữa người trồng rau và những người buôn rau nhỏ lẻ như em tôi và mẹ tôi. Sáng sáng, những người bán rau sẽ gánh ra chợ đầu mối hoặc chỉ cần gánh ra chợ thì sẽ có những người mua là những người buôn, từ chợ này sang chợ kia hoặc họ mua buôn (Tức là mua nhiều), để rồi họ sẽ rong rẩy khắp các phố phường bán giá cao hơn. Một chiếc xe đạp, một đôi sọt, hai cái xảo. một ít túi nilon, một chiếc cân, một cái túi tiền làm bằng vải cài ở cạp quần. Đó là những người đi buôn rau nhỏ lẻ. Chỉ có vậy thôi mà người ta có thể nuôi cả một gia đình .
Đó là cảnh mua bán, trao đổi mà người ta thường thấy ở tất cả các chợ, nhưng có một điểm khác giữa chợ quê và chợ khác đó là tất cả những nông sản mà người bán mang ra đều rất tươi. Theo chân mẹ tôi đi tiếp vào sâu trong chợ đó là dãy hàng thịt, hàng khô, hàng quà bánh. Tất cả tạo nên một bức tranh về chợ quê đầy màu sắc. Người mua, người bán, tấp nập nhộn nhịp, hôm nào chợ vắng tức là hôm đó sẽ ế hàng. Những người bán hàng sẽ phải mang các thứ của mình đi bán rong, hoặc là bán với giá rất rẻ. Có lúc rẻ như cho. Bạn biết không tôi cũng đã từng là người đi bán rau vào dịp rau rẻ, cứ gọi ông ơi bà ơi mãi mà không ai mua. Tôi nhớ cái năm ấy nhà tôi được huy động cả nhà đi bán rau dưa mà giá chỉ có 300đ/1kg, và 1000đ/4kg. Ngồi đến chưa mà không có ai mua lại phải mang về.
Những khi bán được hàng, hoặc rau đắt người ta sẽ tươi cười, nhiều khi còn lên mặt nữa vì hàng của nhà mình bán giá cao. Đó là những lúc gọi là được mùa. Người ta sẽ nói thách, nói giá cao hơn bình thường nếu như hàng của mình đẹp, ngon, còn nếu hàng không ngon thì người ta sẽ " làm hàng", cái nào đẹp lên trên và cho xuống dưới cùng, còn những thứ không ngon cho ở giữa. Có như vậy khi người ta mà bán buôn thì chỉ vén ở trên ra người mua sẽ thấy toàn rau ngon và mua luôn.
Thật là thú vị, nhưng cũng thật chua xót bởi, quanh vụ vất vả cày cuốc chăm bón rồi lại phải bán với một cái giá gần như cho không, Trong khi đó người tiêu dùng vẫn phải mua với giá cắt cổ. Biết làm sao khi xã hội như thế.
14 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét