Study for work, study for life, and study for future! welcome to Đặng Thị Trang's blog mọi thắc mắc xin liên hệ với Trang. Địa chỉ facebook Trang Lang Thang. số điện thoại : 01663877004.

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Không may

Hôm qua, ngày mùng 1 tháng 11 năm tân mão. Trời ơi, là ngày đầu tháng đó. Hôm qua sẽ trôi qua dễ dàng như bao ngày khác nếu:.........Nếu như hôm qua mình không muốn đi mua áo rét, nếu mình cầm lái,,, trời. Chuyện là thế này. Lúc đi mua áo, mình không mua được vì nhiều quá không biết chọn cái nào. Đang chọn bỗng dưng chiếc Wave RSX của mình đổ, mình còn hỏi xe ai đổ ý nhỉ. Xe mình chứ xe ai mà còn hỏi, trời ơi là trời. Mình chạy ra thì người kia đã nâng lên rồi. Mình nhìn thấy những vết xước, xước nhiều trên thân và yếm xe.Trời...mình điên lên mất,xe mình, mình rất là giữ gìn, giữ lắm ý để đến khi lấy chồng chiếc xe còn được mới.Ai dè hôm nay là một phát. hic hic. Không mua được gì, xe thì bị đổ báo hiệu điềm không may. Trên đường đi về em Tít đang kèm mình đi thì bỗng tuýt tuýt, anh CSCĐ ra mời em vào ghi phạt vì lỗi đi sai làn đường. Ôi thôi, chết mất, 150k.
Mình hơi nghi  nghi về nhà lên mạng tìm hiều hóa ra lỗi của mình chỉ phạt từ 80- 100 nghìn là nhiều nhất.
Chết toi rồi đúng là không hiều luật nên bị công an phạt mà. Kết thúc ngày không may của mình là một câu chuyện với người đó, câu chuyện không có đầu cũng không có cuối. Đúng là rông cả tháng. Tháng này chắc đen lắm đây.
Hic

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Niềm vui

Mình hôm qua là một ngày thật đặc biệt, một ngày sẽ như bao ngày khác nếu như người đó không xuất hiện. Ôi mình thật là, nghĩ về người ta quá nhiều rồi. Không vui sao được bởi mình tưởng người đó quên mình rồi, mình tưởng đến cả tình bạn của mình dành cho người ấy cũng không còn. Ô vậy mà người đó vẫn còn nhớ tới mình một chút. Tức là đối với người đó mình vẫn còn một chút ấn tượng gì đó, chứ không phải là không còn gì như mình nghĩ. Blog biết không lúc mà  người đó gọi điện cho  mình, mình vẫn còn đang mơ hồ, còn đang nghĩ người đó chỉ nói thế thôi. Lúc ở nhà Thu vừa ăn cơm mà tim mình cứ đập, đập một cách loạn nhịp. Trời ơi vui quá, sung sướng quá. Nhưng mà ngay sau đó mình lại lo  lắng, rằng buổi hẹn hôm nay cũng sẽ như buổi hôm trước thôi, hoặc giả nếu như mời đi cũng chỉ là vì lần trước mình đã mời người đó hôm nay mới lại cho lịch sự (Đến ngay cả lúc này đây mình vẫn còn đang nghĩ như vậy). Trong đầu mình khi ấy có hàng trăm giả thiết " Hay là người đó đi cùng với một bạn gái nào đấy, hay là mời mình đi chơi để thông báo rằng anh có bạn gái, bọn anh sắp cưới". Nếu như đó mà là sự thật thì tim mình chắc sẽ vỡ vụn ra mất. Hi, cũng may là những điều mà mình lo lắng đều không phải. Người đó vẫn đến,  người đó đi một mình, người đó đến khi mà mình chỉ vừa phóng xe với tốc độ cao ở nhà Thu về để kịp đi chơi. Mình không kịp chuẩn bị gì cả, mình chải lại cái tóc, bôi một ít son dưỡng môi rồi đi luôn. Rồi chiếc xe cũng đi mang theo bao nhiêu lo lắng của mình, không biết hôm nay 8h về hay là 8h30 đây. 
- Đi ăn gì hả em
- Em đâu biết
- Sao lại không biết
- Vì em kông hay đi  nên không biết 
Thú thức thì nếu mà ai định mời mình đi ăn cái gì đấy thì tốt nhất là nên chọn địa điểm trước vì khoản này mình cực kì kém. Mình chỉ biết vài địa điểm sang trọng còn những quán dành cho đôi và cặp mình không biết. 
- Đi ăn pizza nhé
- Oke, đúng đi ăn pizza.
Vậy là mình đi ăn pizza. Trên đường đi mình nói bao nhiêu là chuyện như kiểu lâu lắm rồi không gặp, có bao nhiêu nói bằng hết, vì mình nghĩ biết đâu sau ngày hôm nay chẳng còn được gặp. Tìm mãi cuối cùng mình cũng được ngồi tại SpaghettiBox ở Giang Văn Minh. Mình gọi số 3, và gọi luôn cho người đó số 5. Mình uống chanh leo còn người đó uống ổi. Ái chà, thật thú vị trong khi ngồi chờ mình và người đó đã nói bao nhiêu chuyện. Cũng rất là thú vị chứ không buồn như hôm trước. Bánh pizza mang đến, chẳng biết vô tình hay cố ý, bạn mang bánh đã mang nhầm mình thành số 5 còn người đó số 3, và chỉ có mỗi một cốc chanh leo. Và thật buồn cười là mình không biết dùng dao và dĩa, mà mình cũng quên mất rằng ăn piizza chỉ ăn bằng tay. Nhiệm vụ cao cả cắt banh mình dành luôn cho người đó đấy, còn mình sẽ bôi tương ớt. Hừm ăn pizza cũng thật ngon nhưng mà cay quá, nhưng mình quên hết tất cả lúc đó chỉ còn niềm vui hiện hữu trên cái khuôn mặt xấu xí của mình thôi. Mà ý, cả quán mọi người đều ngồi cạnh nhau, chỉ có mình và người đó là ngồi đối diện. Mình biết những người kia là yêu nhau còn mình và người đó là bạn thì ngồi đối diện cũng được nhưng mà mình vẫn nói với người đó rằng là anh ra ngồi cạnh em đi. Không phải là vì mình muốn ngồi cạnh người đó, mà là mình rất sợ ngồi đối diện với bạn khác giới, mình sợ cả luôn cái nhìn trực diện. Ngồi  bên cạnh cho khỏi phải nhìn trực tiếp cho an toàn. Buổi tối trôi qua thật nhanh, với bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu quan điểm. Người đó nói sao từ ngày đấy không thấy cô bé này liên lạc cho anh, hay là giận anh rồi. Lúc đó mình chỉ im lặng và nhanh chóng  nói qua chuyện khác. Người đó đâu biết rằng mình rất chi là muốn làm điều đó. Đã bao nhiêu lần chiếc Nokia 1208 của mình đã viết sẵn tin nhắn dành cho người đó mà không dám gửi, rằng biết  bao nhiêu lần mình muốn online cùng người đó mà mình sợ. Mình sợ làm phiền người đó, mình sợ người đó sẽ nghĩ khác về mình. Tất cả dồn nén lại đến ngày hôm nay mình cũng không thể nói ra suy nghĩ đó được. Trên đường về mình hơi rét mình run lên
- Hay là lấy áo của anh mặc nhé
- Thôi, không được đâu
- Ai bảo mặc phong phanh.
- Kệ em chứ
- Hôm sau lại nói anh ơi em ốm rồi nhé !.
Mình ngồi hơi gần người đó một chút, gần để có thể đủ cảm nhận được hơi ấm, cũng là đủ gần để cho đỡ rét.
- Này giá như anh béo hơn một tí nhỉ, thì em sẽ đỡ rét hơn
- Sao lại thế
- Vì anh béo hơn thì lưng anh sẽ rộng hơn để che rét cho em. 
- Như bây giờ thì gió vẫn lùa vào được em nhỉ.
Tất nhiên rồi, gió vẫn lùa chứ anh, gió chỉ thôi lùa vào khi em ôm chặt anh không có một cơn gió nào sẽ vào được, và khi mà em ôm chặt anh thì dù anh có gầy đi chăng nữa thì lưng anh vẫn ấm để che rét cho em. (Mình thầm nghĩ như vậy). 
- Sắp đến nhà rồi
- Ừ nhanh thật đấy. 
- Ngõ nhà em đâu
- Kia, anh không nhớ ngõ nhà em gì cả, chán anh thật đấy.
- Anh mới vào có một lần. 
Người đó đâu biết mình hi vọng người đó sẽ nhớ cái ngõ này, nhớ cái đường đi này, nhớ con người này, dù chỉ một chút thôi. Mình về mà tâm trạng còn xốn xang, còn lâng lâng. Mình quá vui mừng đây mà. Dù cho sau ngày hôm nay người đó chẳng nhớ đến mình nhưng mình vẫn vui vì vẫn còn một ít thôi tình bạn của mình và người đó. Mình cả đêm không ngủ được, cứ nghĩ mãi thôi. Ờ mà ngày mai khi mà đi làm đầu tiên mình sẽ làm là lên blog để viết, và viết. Nhưng mình không mong ai đọc được bài này, đặc biệt là người đó, đừng có đọc được blog của mình. Nhỉ. Mình chỉ muốn niềm vui này là của riêng mình thôi, chẳng muốn cho ai cả. Không biết người đó có vui như mình không há há há. Mình vui quá hóa.......dở hơi mất ồi
Chào tạm biệt niềm vui ngày mai sẽ là một ngày vất vả.

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Chợ quê

Các bạn thân mến
Không biết trong số các bạn đang theo dõi blog của tôi có ai chưa từng đi chợ quê không nhỉ. Nếu chưa thì đó là một điều vô cùng đáng tiếc, bởi ở chợ quê ta không chỉ thấy được: Sự chênh lệch của giá cả thị trường, niềm vui của những người dân được mùa và giá cả nông sản đắt, cuộc trao đổi mặc cả giữa mua và bán và đôi khi cũng có cả những tiếng cãi vã nhau trong một sạp hàng nào đó. Tất cả tạo nên một bức tranh về chợ quê.
- Xu hào mấy chị ? Em xem cái nếu được em  mua cả xe?
- 3000 không bán kém.
- 2000 không chọn ra củ nào bán không?
- Khô ooooooong, rau ngon chứ có phải là già đâu mà giả thế, rau non như thế này, vừa mới chặt xong?
- Nhưng mà hôm nay rẻ rồi chị ơi, đầy chợ kia kìa !
- Rẻ thì rẻ chứ 2000 rau này bán có mà lỗ vốn, không đủ tiền lân đạm.
Đó là cuộc trao đổi giữa một bên là một cô trung tuổi trên vai là một gánh xu hào và một bên là người em dâu của tôi. Nói là em dâu nhưng nó lớn hơn tôi, con nó đã học lớp 9 rồi. Đó cũng là sự mặc cả mua  bán giữa người trồng rau và những người buôn rau nhỏ lẻ như em tôi và mẹ tôi. Sáng sáng, những người bán rau sẽ gánh ra chợ đầu mối  hoặc chỉ cần gánh ra chợ thì sẽ có những người mua là những người  buôn, từ chợ này sang chợ kia hoặc họ mua buôn (Tức là mua nhiều), để rồi họ sẽ rong rẩy khắp các phố phường bán giá cao hơn. Một chiếc xe đạp, một đôi sọt, hai cái xảo. một ít túi nilon, một chiếc cân, một cái túi tiền làm bằng vải cài ở cạp quần. Đó là những người đi buôn rau nhỏ lẻ. Chỉ có vậy thôi mà người ta có thể nuôi cả một gia đình .
Đó là cảnh mua bán, trao đổi mà người ta thường thấy ở tất cả các chợ, nhưng có một điểm khác giữa chợ quê và chợ khác đó là tất cả những nông sản mà người bán mang ra đều rất tươi. Theo chân mẹ tôi đi tiếp vào  sâu trong chợ đó là dãy hàng thịt, hàng khô, hàng quà bánh. Tất cả tạo nên một  bức tranh về chợ quê đầy màu sắc. Người mua, người bán, tấp nập nhộn nhịp, hôm nào chợ vắng tức là hôm đó sẽ ế hàng. Những người bán hàng sẽ phải mang các thứ của mình đi bán rong, hoặc là bán với giá rất rẻ. Có lúc rẻ như cho. Bạn biết không tôi cũng đã từng là người đi bán rau vào dịp rau rẻ, cứ gọi ông ơi bà ơi mãi mà không ai mua. Tôi nhớ cái năm ấy nhà tôi được huy động cả nhà đi bán rau dưa mà giá chỉ có 300đ/1kg, và 1000đ/4kg. Ngồi đến chưa mà không có ai mua lại phải mang về.
Những khi bán được hàng, hoặc rau đắt người ta sẽ tươi cười, nhiều khi còn lên mặt nữa vì hàng của nhà mình bán giá cao. Đó là những lúc  gọi là được mùa. Người ta sẽ nói thách, nói giá cao hơn bình thường nếu như hàng của mình đẹp, ngon, còn nếu hàng không ngon thì người ta sẽ " làm hàng", cái nào đẹp lên trên và cho xuống dưới cùng, còn những thứ không ngon cho ở giữa. Có như vậy khi người ta mà bán buôn thì chỉ vén ở trên ra người mua sẽ thấy toàn rau ngon và mua luôn.
Thật là thú vị, nhưng cũng thật chua xót bởi, quanh vụ vất vả cày cuốc chăm bón rồi lại phải bán với một cái giá gần như cho không, Trong khi đó người tiêu dùng vẫn phải mua với giá cắt cổ. Biết làm sao khi xã hội như thế.

Thông báo

Các bạn thân mến!
Từ nay trên blog của Trang sẽ có thêm một chuyên mục mới mà mỗi tháng chỉ có 1 bài đó là chuyên mục " Hồn Quê". Trong chuyên mục này tác giả sẽ viết những câu chuyện chân thực nhất, những suy  nghĩ thật nhất về bức tranh làng quê nơi mà tác giả đang sinh sống. Hi vọng rằng trong chuyên mục này các bạn sẽ thấy được một cuộc sống yên bình và có nhiều thú vị nơi làng quê.