Study for work, study for life, and study for future! welcome to Đặng Thị Trang's blog mọi thắc mắc xin liên hệ với Trang. Địa chỉ facebook Trang Lang Thang. số điện thoại : 01663877004.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Thất vọng

Blog thân mến,
Hôm nay là ngày đầu tiên mình cùng người ấy đi ăn với nhau. Cũng chẳng phải là người ta mời như lời mình nói với mọi người mà là mình mời người ta. Lúc mình chưa đi, mình hi vọng và mong chờ một điều gì đó tốt đẹp, vậy mà đổi lại mình lại nhận được một sự thất vọng tràn trề. Đi ăn xong về luôn. Chán kinh người, chắc chẳng có ai như mình nhỉ. Lúc đi ai đã nói là đi thì phải nói chuyện thật nhiều với anh. Ấy thế mà không thèm nói câu nào, mình có hỏi cái gì thì trả lời cộc lốc cho qua chuyện. Mình đang tự đặt một câu hỏi lớn với người này, phải chăng người ta tránh mình hay là người ta là một con người lời nói và cử chỉ không thống nhất với nhau. Mình thật là ngu ngốc, tự dưng đi mời một người dời ơi đất hỡi đi ăn thứ mà mình chưa bao giờ dám nghĩ đến. Thực ra trước lúc mình đi cũng đã tham khảo rất nhiều thứ. Mình chọn phở cuốn. Mình nghĩ đi xa xa một chút để có nhiều thời gian nói chuyện với người ta hơn, ai dè thứ mà mình nhận được lại là sự vô tâm của người ấy. Chẳng ai hẹn hò như mình, chủ động gặp, rồi lại ...đến mức người ta phải nói rằng đã hẹn rồi chẳng nhẽ lại thôi. Không hiểu, mình đang theo đuổi và hi vọng gì ở một người chẳng bao giờ mình có hi vọng.
Và mình phát hiện ra hình như mình cũng hơi cố chấp tại sao cứ theo đuổi một thứ mà không bao giờ thuộc về mình thế nhỉ. Mình luôn nghĩ về người đó, mà người đó lại không nghĩ về mình. Thôi thì cứ gọi là đơn phương.  Bữa ăn ngày hôm nay làm mình thiệt hại rất chi là nhiều thứ: Tài chính, thời gian mà nhất là sự hi vọng của mình. Người ta ốm mình muốn tỏ ra quan tâm đến một tí thì người ta lại trả lời cộc lốc, qua loa. Thôi, mình chán hẳn, mình muốn hỏi xem người ta đã về đến nhà chưa, thì độ khoảng 2h sau mới thấy tin nhắn hồi âm. Trong khi chờ tin nhắn mình suy nghĩ hơi nhiều, không biết người ta về chưa, mà sao không nhắn cho mình cái tin hồi âm , hay là người ta bị làm sao, đang ốm thế hay lại ngất ở đường rồi, rồi đủ thứ mình không dám nghĩ đến. Có lẽ mình đã ngộ nhận và nghĩ quá nhiều, không hiểu tại làm sao mà một ngày với mình có quá nhiều việc nhưng mà hôm nào mình cũng dành thời gian để nghĩ về người đó, mà người đó không một khi nào nghĩ một tí xíu về mình, có lẽ mình sai rồi. Mình thường xuyên lên facebook của người ta để xem người ta tâm trạng dạo này như thế nào, vậy mà người đó ngay cả một dòng nhắn trên face cũng không để lại cho mình. Mình lại cố chấp nữa vẫn cứ hi vọng. Lúc mình chưa đi mới chỉ nghe nói mình đi cùng người đó thì mình vui đến mức đi khoe khắp xóm, vì mình được đi cùng người mà mình mong muốn được gặp. Mình đã nhận được rất là nhiều lời chúc, và lời an ủi động viên của mọi người, vậy mà cuối cùng khi thấy mình 7h đi 8h về ai cũng ngỡ ngàng. Mình còn nói với mọi người là người đó rủ mình đi ăn, anh ý hẹn chị.Tất cả đều là nói dối. Là mình mời người ta, mình muốn gặp người ta,mình đã dùng số tiền trả cho bạn để mời người đó đi ăn. Để rồi ngày mai lại ăn lạc rang. Không hiểu sau khi mọi người biết được sự thật này (Nhất là em mình) thì mọi người sẽ nghĩ mình thế nào đây.
Người ta thường nói nếu đam mê và yêu thích một thứ gì đó thì phải theo đuổi đến cùng thì sẽ đạt được kết quả như mong muốn, tại sao mình đam mê và yêu thích người đó lại chẳng được một cái gì. Chỉ nhận lại được một nỗi buồn cho riêng mình.
Từ ngày mai, mình sẽ thôi không hi vọng nữa. Sẽ để người đó ở một góc khuất nào đó của trí nhớ, mình sẽ thôi không nghĩ về người đó, quên cái ngày hôm nay đi thôi, quên người đó đi thôi. Nước mắt lại chảy một lần nữa cho người đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét