Ái chà hôm nay trời lạnh thật đấy. Hình như có gió mùa đông bắc tràn về thì phải, rét rồi.
Đã 5 hôm kể từ ngày hôm đó, ngày mà mình nhận ra cái gì là của mình và thứ gì là không phải, ngày mà mình nhận ra cái con người cố chấp và ngu xuẩn của mình. Hi, tâm trạng vẫn thế, vẫn nặng nề, và u ám. Công việc thì vẫn thế, à lại có thêm một vụ văn nghệ nữa đây, nói đến đây nước mắt của mình muốn trào ra, hôm đó ai nói là khi nào đi diễn văn nghệ thì gọi anh, anh đi cổ vũ. Vậy mà đến đi chơi với mình người ta còn không muốn. Thôi thì là lời nói gió bay vù cái qua. Hôm nay bất chợt lại suy nghĩ về người đó, mình nhận ra một số điểm không đồng nhất giữa mình và người đó. Dù biết chẳng để làm gì nhưng là để cho mình chấp nhận một sự thật rằng là người đó không dành cho mình. Mình thì sôi nổi nhiệt tình, gan to bằng trời, liều lĩnh, sức khỏe thì thôi rồi. Ha ha, người đó thì trầm, nói thì bé xíu mình không nghe rõ, gan không to, không liều lĩnh, không mạo hiểm, yếu rớt, mới tắm có ít nước lạnh thì đã ốm, trong khi mình cả mùa đông tắm toàn nước lã mà chẳng thấy gì :d. Chưa hết mình thì có cái làn da dám nắng, người ta thì trắng nõn nà. Mình thì béo béo, còn người ta thì gầy nhom không à. hờ con trai mà trắng quá là không có sức khỏe đâu àh nha. Người ta thì con của giáo viên, mình thì con của những người nông dân. Người ta từ nhỏ đã có phòng riêng được tự do cá nhân. Mình thì tới lớn vẫn phải ngủ chung với em trai, để rồi mỗi khi đi Hà Nội về lại ra ghế sofa ngủ mặc cho muỗi đốt sưng. Người ta thì ra trường là được tự chủ về kinh tế, mình thì còn phải lo cho em, muốn tiêu xài cái gì cũng phải ngó trước nghĩ sau. chẹp. Làm một phép so sánh như vậy thôi cũng đủ thấy rằng khoảng cách giữa mình và người ta là quá lớn rồi, khập khiễng rồi. Thôi thì gọi là hai con người hai thế giới. Nhưng mà ai bảo như mình là không tốt. Này nhé. béo một chút, đen một chút mới có sức khỏe. Sinh ra từ nhà nông thì đã sao càng đáng trân trọng sức lao động, tính nết càng thuần, càng dễ chấp nhận hoàn cảnh. Ngủ cùng với em thì sao càng hiểu tính cách của nó hơn, càng gần gũi và thương nhau hơn, ngủ ở ghế sofa thì sao càng êm, càng thoáng mát. Ra trương rồi phải lo cho em trai thì sao, càng bản lĩnh, có trách nhiệm.Chẳng sao hết, mình không việc gì phải có một sự so sánh khập khiễng như thế cả. Mình luôn là mình, không vì một người mà đánh mất cái bản thân của mình. Hì cố lên con đường phía trước còn dài, và công cuộc tìm một mảnh ghép trái tim còn rất nhiều lựa chọn mà.
14 năm trước