Study for work, study for life, and study for future! welcome to Đặng Thị Trang's blog mọi thắc mắc xin liên hệ với Trang. Địa chỉ facebook Trang Lang Thang. số điện thoại : 01663877004.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Một mình

Ái chà hôm nay trời lạnh thật đấy. Hình như có gió mùa đông bắc tràn về thì phải, rét rồi.
Đã 5 hôm kể từ ngày hôm đó, ngày mà mình nhận ra cái gì là của mình và thứ gì là không phải, ngày mà mình nhận ra cái con người cố chấp và ngu xuẩn của mình. Hi, tâm trạng vẫn thế, vẫn nặng nề, và u ám. Công việc thì vẫn thế, à lại có thêm một vụ văn nghệ nữa đây, nói đến đây nước mắt của mình muốn trào ra, hôm đó ai nói là khi nào đi diễn văn nghệ thì gọi anh, anh đi cổ vũ. Vậy mà đến đi chơi với mình người ta còn không muốn. Thôi thì là lời nói gió bay vù cái qua. Hôm nay bất chợt lại suy nghĩ về người đó, mình nhận ra một số điểm không đồng nhất giữa mình và người đó. Dù biết chẳng để làm gì nhưng là để cho mình chấp nhận một sự thật rằng là người đó không dành cho mình. Mình thì sôi nổi nhiệt tình, gan to bằng trời, liều lĩnh, sức khỏe thì thôi rồi. Ha ha, người đó thì trầm, nói thì bé xíu mình không nghe rõ, gan không to, không liều lĩnh, không mạo hiểm, yếu rớt, mới tắm có ít nước lạnh thì đã ốm, trong khi mình cả mùa đông tắm toàn nước lã mà chẳng thấy gì :d. Chưa hết mình thì có cái làn da dám nắng, người ta thì trắng nõn nà. Mình thì béo béo, còn người ta thì gầy nhom không à.  hờ con trai mà trắng quá là không có sức khỏe đâu àh nha. Người ta thì con của giáo viên, mình thì con của những người nông dân. Người ta từ nhỏ đã có phòng riêng được tự do cá nhân. Mình thì tới lớn vẫn phải ngủ chung với em trai, để rồi mỗi khi đi Hà Nội về lại ra ghế sofa ngủ mặc cho muỗi đốt sưng. Người ta thì ra trường là được tự chủ về kinh tế, mình thì còn phải lo cho em, muốn tiêu xài cái gì cũng phải ngó trước nghĩ sau. chẹp. Làm một phép so sánh như vậy thôi cũng đủ thấy rằng khoảng cách giữa mình và người ta là quá lớn rồi, khập khiễng rồi. Thôi thì gọi là hai con người  hai thế giới. Nhưng mà ai bảo như mình là không tốt. Này nhé. béo một chút, đen một chút mới có sức khỏe. Sinh ra từ nhà nông thì đã sao càng đáng trân trọng sức lao động, tính nết càng thuần, càng dễ chấp nhận hoàn cảnh. Ngủ cùng với em thì sao càng hiểu tính cách của nó hơn, càng gần gũi và thương nhau hơn, ngủ ở ghế sofa thì sao càng êm, càng thoáng mát. Ra trương rồi phải lo cho em trai thì sao, càng bản lĩnh, có trách nhiệm.Chẳng sao hết, mình không việc gì phải có một sự so sánh khập khiễng như thế cả. Mình luôn là mình, không vì một người mà đánh mất cái bản thân của mình. Hì cố lên con đường phía trước còn dài, và công cuộc tìm một mảnh ghép trái tim còn rất nhiều lựa chọn mà.

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Thất vọng

Blog thân mến,
Hôm nay là ngày đầu tiên mình cùng người ấy đi ăn với nhau. Cũng chẳng phải là người ta mời như lời mình nói với mọi người mà là mình mời người ta. Lúc mình chưa đi, mình hi vọng và mong chờ một điều gì đó tốt đẹp, vậy mà đổi lại mình lại nhận được một sự thất vọng tràn trề. Đi ăn xong về luôn. Chán kinh người, chắc chẳng có ai như mình nhỉ. Lúc đi ai đã nói là đi thì phải nói chuyện thật nhiều với anh. Ấy thế mà không thèm nói câu nào, mình có hỏi cái gì thì trả lời cộc lốc cho qua chuyện. Mình đang tự đặt một câu hỏi lớn với người này, phải chăng người ta tránh mình hay là người ta là một con người lời nói và cử chỉ không thống nhất với nhau. Mình thật là ngu ngốc, tự dưng đi mời một người dời ơi đất hỡi đi ăn thứ mà mình chưa bao giờ dám nghĩ đến. Thực ra trước lúc mình đi cũng đã tham khảo rất nhiều thứ. Mình chọn phở cuốn. Mình nghĩ đi xa xa một chút để có nhiều thời gian nói chuyện với người ta hơn, ai dè thứ mà mình nhận được lại là sự vô tâm của người ấy. Chẳng ai hẹn hò như mình, chủ động gặp, rồi lại ...đến mức người ta phải nói rằng đã hẹn rồi chẳng nhẽ lại thôi. Không hiểu, mình đang theo đuổi và hi vọng gì ở một người chẳng bao giờ mình có hi vọng.
Và mình phát hiện ra hình như mình cũng hơi cố chấp tại sao cứ theo đuổi một thứ mà không bao giờ thuộc về mình thế nhỉ. Mình luôn nghĩ về người đó, mà người đó lại không nghĩ về mình. Thôi thì cứ gọi là đơn phương.  Bữa ăn ngày hôm nay làm mình thiệt hại rất chi là nhiều thứ: Tài chính, thời gian mà nhất là sự hi vọng của mình. Người ta ốm mình muốn tỏ ra quan tâm đến một tí thì người ta lại trả lời cộc lốc, qua loa. Thôi, mình chán hẳn, mình muốn hỏi xem người ta đã về đến nhà chưa, thì độ khoảng 2h sau mới thấy tin nhắn hồi âm. Trong khi chờ tin nhắn mình suy nghĩ hơi nhiều, không biết người ta về chưa, mà sao không nhắn cho mình cái tin hồi âm , hay là người ta bị làm sao, đang ốm thế hay lại ngất ở đường rồi, rồi đủ thứ mình không dám nghĩ đến. Có lẽ mình đã ngộ nhận và nghĩ quá nhiều, không hiểu tại làm sao mà một ngày với mình có quá nhiều việc nhưng mà hôm nào mình cũng dành thời gian để nghĩ về người đó, mà người đó không một khi nào nghĩ một tí xíu về mình, có lẽ mình sai rồi. Mình thường xuyên lên facebook của người ta để xem người ta tâm trạng dạo này như thế nào, vậy mà người đó ngay cả một dòng nhắn trên face cũng không để lại cho mình. Mình lại cố chấp nữa vẫn cứ hi vọng. Lúc mình chưa đi mới chỉ nghe nói mình đi cùng người đó thì mình vui đến mức đi khoe khắp xóm, vì mình được đi cùng người mà mình mong muốn được gặp. Mình đã nhận được rất là nhiều lời chúc, và lời an ủi động viên của mọi người, vậy mà cuối cùng khi thấy mình 7h đi 8h về ai cũng ngỡ ngàng. Mình còn nói với mọi người là người đó rủ mình đi ăn, anh ý hẹn chị.Tất cả đều là nói dối. Là mình mời người ta, mình muốn gặp người ta,mình đã dùng số tiền trả cho bạn để mời người đó đi ăn. Để rồi ngày mai lại ăn lạc rang. Không hiểu sau khi mọi người biết được sự thật này (Nhất là em mình) thì mọi người sẽ nghĩ mình thế nào đây.
Người ta thường nói nếu đam mê và yêu thích một thứ gì đó thì phải theo đuổi đến cùng thì sẽ đạt được kết quả như mong muốn, tại sao mình đam mê và yêu thích người đó lại chẳng được một cái gì. Chỉ nhận lại được một nỗi buồn cho riêng mình.
Từ ngày mai, mình sẽ thôi không hi vọng nữa. Sẽ để người đó ở một góc khuất nào đó của trí nhớ, mình sẽ thôi không nghĩ về người đó, quên cái ngày hôm nay đi thôi, quên người đó đi thôi. Nước mắt lại chảy một lần nữa cho người đó.