Đừng tuyệt vọng tôi ơi, đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng em ơi, đừng tuyệt vọng
Em là tôi mà tôi cũng là em.
Những câu hát ngân lên thật da diết bởi giọng ca của Hồng Nhung. Quả thật lần đầu tiên nghe ca khúc này, tôi không cảm nhận được những gì mà tác giả muốn nói. Nhưng khi nghe đến lần thứ hai tôi nghe được tiếng lòng của một con người đang ngân nga, chứ không phải là tiếng hát của cô Bống nữa. Tiếng lòng của một con người đang rơi vào tuyệt vọng.
Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn theo
Thật vậy khi tuyệt vọng người ta thường suy nghĩ không thông suốt thấu đáo để rồi dẫn đến một loạt những sai lầm kế tiếp nhau để rồi lại rơi vào tuyệt vọng, bế tắc không lối thoát. Cuộc đời u ám đã tới
Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai
Mà yêu quá đời này.
Giữa biển người bao la tôi chỉ là tôi, một cái tôi nhỏ bé, mong manh, nhưng tôi không cho phép mình chùn bước, tôi là tôi, là một cá nhân của cuộc đời, không may bị cuộc sống quay lưng lại. Nhưng tôi không cho phép mình được quay lưng lại với cuộc sống. Phải chấp nhận nó, đối diện với nó, cho dù sau đó những thứ mà mình nhận được chỉ là những trái đắng. Tuy nhiên tôi luôn cố gắng để vượt qua tất cả, bởi tôi yêu quá đời này. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về tôi
14 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét