Study for work, study for life, and study for future! welcome to Đặng Thị Trang's blog mọi thắc mắc xin liên hệ với Trang. Địa chỉ facebook Trang Lang Thang. số điện thoại : 01663877004.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Gặp lại

Lâu rồi. Chính xác là 1 tháng 18 ngày mình không được gặp người đó. Hôm nay mình lại được gặp lại. Ôi mình vui biết bao nhiêu. Mình đi cắt tóc để làm mới, để thay đổi trước mặt người đó. Hi. Thật là vui, vẫn ấm áp như vậy. Hôm nay chúng mình đi ăn đồ nướng. Lần đầu tiên mình đi ăn đồ nướng. Cảm giác thật lạ, ngon miệng, béo và ngậy. Chưa kể lần đầu tiên mình ăn một số thứ mà trước đây mình không bao giờ động đến.
Hôm nay mình thật ngố, đi ăn cùng người ta mà chẳng biết làm gì, vì mình chưa ăn đồ nướng bao giờ nên không biết cách. Nhưng rồi dưới sự giúp đỡ của người đó bữa ăn cũng hoàn thành nhanh chóng trong sự ngượng ngùng của mình. Hì.
Trả tiền. Tranh nhau trả. Rồi cuối cùng mình cũng nhanh tay hơn trả cả. Hi hi. Thật nực cười phải không nào đi ăn cùng bạn nam mà lại trả tiền. Thực sự thì 2 người tranh nhau trả, không phải mình sĩ diện mà trả cả đâu. Mình biết lúc mình trả tiền chắc người đó cũng không thích. Nhưng mình chẳng kịp suy nghĩ nhiều. Mình chỉ biết làm theo trên internet, theo chị Huyền chứ mình không nghĩ nhiều.
Trà tranh, trà Bát Bảo lần đầu tiên mình uống. Thực ra đã không ít lần mình uống trà rồi, nhưng hôm nay mình thấy cảm giác thật lạ. Một phần vì được đi uống cùng người đó, nhưng còn một suy nghĩ khác. Mình cảm thấy mình chưa hiểu được người đó nhiều thôi. Một người có vẻ ít nói, nhưng lại hình như rất yêu quí bạn bè, nhiệt tình với bạn bè, thân thiết chứ không như mình. Mình cảm thấy tình bạn của người ấy là sự thân thiết gắn bó với nhau thực sự, là sự quan tâm đến nhau. Vô tư không tính toán.. Mình thấy thật là ngưỡng mộ họ. Bạn mình chỉ thân với nhau được một thời gian. Sau khi có công việc, có gia đình, mọi người chẳng còn gặp nhau nữa. Cũng chẳng hỏi thăm nhau. Cứ như vậy là chấm dứt một mối quan hệ.
Khi về. Mình rét thật sự, hình như vì rét quá mà mình cứ run lên thôi. Sau đó người đó đề nghị mình cho tay vào túi áo cho ấm. Ấm thật, nhưng mình vẫn ngồi cách xa. Rồi khoảng cách ấy cứ ngắn lại gần, nhưng không phải là quá gần. Chỉ gần đủ để tay mình cho thật vào túi áo của người đó thôi. Hôm nay mình đã được ôm người đó một cách không trọn vẹn. Nhưng với mình như thế là đã đủ rồi. Ấm áp, thân thiết. Mình vui biết bao nhiêu. Mình cố gắng ghi nhớ cái khoảnh khắc ấy thật lâu. Vì biết đâu sau này sẽ chẳng còn cơ hội như vậy nữa. Biết đâu ngày hôm nay là ngày cuối cùng mình được đi cùng với người ấy. Biết đâu sau này mình sẽ nghĩ đến người khác, biết đâu bây giờ người ta đã có người khác. Mình chỉ còn nghĩ biết đâu như vậy thôi. Nhưng như vậy cũng là đủ rồi, quá đủ rồi. Mình buồn và cứ nghĩ mãi về cái biết đâu ấy. Nếu thực sự cái biết đâu ấy là sự thật, mình cũng chưa biết phải đối diện như thế nào.Đúng như người ấy nói về em Hiên. Khi không thích anh chẳng biết phải làm thế nào nên đã nói thẳng với em Hiên. Còn mình biết đâu anh ấy cũng như vậy nhưng ngại không nói ra nhỉ, có khi anh ấy cũng thấy khó chịu nữa nhưng vì không muốn mình phải xấu hổ nên không nói ra nhỉ. Mình.......khóc khóc khóc....Hôm nay thì mình đã hiểu được suy nghĩ của người đó rồi. Mình thực sự nên dừng lại thôi. Dù có thế nào cũng phải đối diện với nó, không trốn tránh.